Chương 4 Về quê nhiều có phải là thương bố mẹ

Về quê nhiều có phải là thương bố mẹ.

Có những người dùng cả thanh xuân để về quê.

  1. Tốn tiền tàu xe, như mình đây đi từ Hà Nội về Thanh Hóa mất 300k cả đi cả về. 300k đó bằng tiền ăn nửa tháng hoặc có thể mua được cả một khóa học tiếng Anh online hoặc mua được 5, 6 cuốn sách. Nói ra các bạn lại bảo mình thực dụng không nhớ bố nhớ mẹ nhưng mình nói luôn 4 năm đại học mình về quê không quá 10 lần nghĩa là một năm không quá hai lần. Chẳng biết sao nữa, một phần là mình say xe, một phần là do về quê không giải quyết được việc gì nên mình luôn tự nhủ rằng cái nhớ nhà mà không chịu được thì làm ăn gì nữa vả lại mọi người chịu được thì mình cũng chịu được. Ai chẳng biết về quê là sướng, bố mẹ cưng chiều làm thịt gà cho ăn, cô dì chú thím ai cũng tự hào vì mình đỗ đại học. Thích lắm chứ! Cơ mà cũng chỉ vua xứ mù thôi. Nhưng không các bạn dễ dính bẫy lắm, các bạn nghĩ mình hay về quê vì mình là người trọng tình cảm, người đặt gia đình lên trên hết, ui cười nhạo, kẻ đặt gia đình lên trên hết nó sẽ phấn đấu để thay đổi cục diện gia đình nó, bố của nó say rượu mẹ nó cũng không kiếm tiền giỏi, thi thoảng ông bà còn choảng nhau, nó phận con nó không nói được bố mẹ, nó chỉ thiết nghĩ còn một cách duy nhất, nó phải học giỏi, nó phải đỗ đại học, để mẹ nó quên đi cái sầu của ông chồng say rượu, để làng xóm láng giềng không chê bai gia đình nó nát rượu, nó cố gắng học giỏi đỗ đại học để bố mẹ nó đoàn kết kiếm tiền nuôi nó, Và đến giờ… 10 năm rồi nó đã làm được, mẹ nó tự hào về nó, bố nó vì thương nó mà bớt rượu, đó mới là cách thông minh nhất mà nó nghĩ ra được để sống và nỗ lực vì gia đình mình.
  2. Về quê ôm cha ôm mẹ bảo con nhớ ba mẹ lắm nhưng thực ra lười như hủi, học hành thì toàn ngủ, tối toàn uống trà chanh, mặc quần đùi ngắn bấm điện thoại có học vẹo mô, học thì chỉ mong qua, đi học tiếng Anh thì sẵn sàng nghỉ, bận gì cũng nghỉ, giỗ ông giỗ bà lần thứ e nờ sẵn sàng nghỉ, tìm đủ lý do để về quê, để nghỉ học.
  3. Ôi chao, lúc mà chưa đăng kí học được tiếng Anh thì nó suýt sao, cô ơi em muốn học, nhưng em không có tiền, bố mẹ em vừa đóng học phí cho em, đủ vạn lý do, xong rồi vì thương nó bố mẹ nó cho nó học, đóng hai lần mới xong, rồi nó quên mất cái sự khó khăn để có thể đi học, nó sẵn sàng nghỉ học, cả học chính hoặc học ngoại khóa. Nếu ngay cả việc học mà còn cảm thấy phải học thì cuộc đời còn khổ nhiều ai ơi.
  4. Không ai trưởng thành từ cơm nhà cả. Đừng nhân danh gia đình để lấp đi sự lười nhác của mình. Đừng lấy ba mẹ như cái cớ để ngại trưởng thành. 

Chúng ta cần gia đình để về mỗi khi chúng ta hạnh phúc vui vẻ để chia sẻ để mang những tiếng cười và vụ cười cho cha mẹ, nhưng cũng là nơi để chúng ta dựa dẫm một chút mỗi khi sóng gió tới với cuộc đời, cha mẹ là hai người duy nhất không bao giờ quay lưng với ta. Tuy nhiên cũng vì vậy mà tình yêu này thường vô hạn và vĩnh cửu, nhưng ai mà chẳng có được điều đó, kể cả những kẻ thất bại vẫn có được tình yêu thương cha mẹ, và chắc chắn chúng ta không muốn chỉ trở thành những kẻ thất bại, chúng ta cần nhiều hơn thế, nơi nào có sự trở che, nơi có đó động lực, nhưng không có nghĩa là nơi nuôi chúng ta trưởng thành và thành người, tôi chưa bao giờ quên ơn và nghĩa nặng dành cho ba mẹ tôi, nhưng tất cả những mạnh mẽ mà rắn giỏi tôi có bây giờ, không phải từ ba mẹ, ba mẹ cho tôi động lực, nhưng thứ trực tiếp tác động tới tôi, chính là sự “khắc nghiệt” của xã hội.

Sự tàn nhẫn của thị trường việc làm khi tôi có bằng giỏi mà tôi không tự tin xin việc, nó ép tôi phải học tiếng Anh không thì mang tiếng giỏi mà thất nghiệp thì nhục lắm.

Sự miệt thị người Thanh Hóa của anh chủ trung tâm tiếng Anh nó làm tôi muốn thay đổi bản thân trở thành một người khéo léo hơn trong cách cư xử. 

Sự khó khăn của môn tiếng Anh khi tôi thi TOEIC 9 lần không đạt mục tiêu nó làm cho tôi có một hành trình đáng nhớ nhất cuộc đời, để tôi có một câu chuyện để đời đầy cảm hứng cho học sinh của tôi bây giờ. 

Sự tàn nhẫn của tình yêu, của cảm giác bị phản bội, cảm giác tôi xem ảnh người yêu cũ up hình người mới trong khi vết thương trong tôi vẫn còn rỉ máu, cảm giác tôi già và xấu hơn so với kỳ vọng của người nguyên mang tới cho tôi động lực tôi phải yêu thương bản thân mình, có trình độ có giá trị hơn, phải xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, tôi tụt một “yến”(10kg) thịt sau tan vỡ tình đầu. Tôi bị cắm sừng, người con trai ngày đêm tôi thương nhớ, tôi đã từng dám từ bỏ cả ước mơ của mình để theo chân anh đến chân trời ước mơ của anh, nhưng rồi cuối cùng, họ vẫn từ chối tôi, bỏ tôi vì tôi nhiều tuổi hơn, kém sắc hoặc hoặc cũng có thể vô vàn lý do nào đó, tôi hiểu điều gì cũng có lỗi của cả hai, nhưng cảm giác tổn thương và tuyệt vọng những ngày tháng đó tôi không bao giờ có thể quên được, tôi khóc, tôi đau ở tim, nước mắt tôi rơi xuống bàn phím, tay tôi vẫn post bài tập làm trên nhóm học TOEIC -Tiếng Anh, nhưng lòng tôi lạnh lẽo, không còn bấu víu vào ai được nữa, tôi nghĩ tới cảnh người đã từng yêu thương, cưng chiều tôi, ôm ấm và âu yếm một đứa con gái khác, tôi đau, vì tôi chưa từng đau như thế, đó là tình đầu, nhưng rồi vết thương đó cũng kéo dài tới cả gần ba năm, khi tôi là CEO của một trung tâm tiếng Anh doanh thu cỡ 3 tỷ một năm, ban ngày tôi vẫn mạnh mẽ, vẫn tràn đầy động lực, bạn đêm tay tôi vẫn như một thói quen bấm vào ních của người yêu cũ để xem họ và người mới hôm nay như thế nào, nước mắt rơi, gối của tôi ướt, ở căn bếp ngủ tạm ở trung tâm, đằng đẵng hai năm trời, vẫn là che dấu hết đi những tổn thương bên ngoài, tôi tỏ ra mạnh mẽ rồi khởi nghiệp và trở thành thần tượng của rất nhiều người khi ở tuổi 23, 24 tôi đã có thu nhập trăm triệu và khả năng ăn nói diễn thuyết xuất sắc nhưng cũng không đủ mạnh để xoa dịu vết thương lòng đó được.

Cảm ơn thanh xuân cho tôi cảm giác phản bội, để tôi biết cách hạnh phúc một mình, để sau này khi tôi đã quen và vượt qua được, tôi mới nhận ra chỉ duy nhất mình tôi mang lại hạnh phúc bền vững cho mình, và cũng chỉ sự nghiệp và những gì cố gắng mãi mãi không bao giờ phản bội thôi, tôi nỗ lực học tiếng Anh và nó giúp tôi kiếm cơm và có cả sự nghiệp, nó mãi ở bên tôi tới già, tôi tin vào kiến thức đó không bao giờ mất đi, nên tôi đầu tư vào việc học, từng video nhỏ trên mạng, từng kiến thức siêu cơ bản hay siêu khó của thầy cô với tôi đều là tiền, đều là tài sản, bởi tôi hiểu rằng, khi tôi trở nên hiểu biết hơn tôi có thể giúp được nhiều người hơn và tôi sẽ được trả giá trị cao hơn. Tôi vẫn học, bây giờ tôi vẫn học, khi đang viết những điều này, tôi vẫn học, tôi có thể lăn tăn việc có nên mua bộ quần áo này hay không nhưng việc đi học tôi không bao giờ tiếc. Tôi đã từng bỏ hết hơn 100 triệu tôi có để học khóa kinh doanh 5 ngày, nhiều người bảo tôi điên, giờ vẫn bảo, nhưng tôi tự nhủ, tiền tôi tự làm ra tôi có mất cũng là mất công sức của tôi, tôi muốn tiêu để có động lực kiếm, tôi hiểu rằng, sau cái vết thương đầu đời từ sự phản bội của người yêu cũ, tôi chỉ tin duy nhất vào một thứ, đó là những gì tôi nỗ lực, tôi nỗ lực giúp đỡ học sinh của tôi và họ trả tiền cho tôi, mãi mãi điều đó không thể bị phản bội. 

Tôi không muốn cá cược hạnh phúc của mình vào cảm xúc của đàn ông nữa, họ có thể không vì bất kỳ lý do nào mà thích, mà si mê và say đắm tôi, cưng chiều tôi và bi lụy tôi, nhưng cũng có thể chẳng vì một lý do quái quỷ nào họ cũng sẵn sàng quên đi những chân thành tôi dành cho họ. Đây là một Game thú vị của đời ( ý tôi là tình yêu) nhưng là thứ không bền.  

– Tình cảm gia đình vốn là hằng số, khi tuổi trẻ không có gì cả chưa phải lúc nói câu, tất cả là phép thử gia đình mới quan trọng, câu này chỉ có trong phim người phán xử, và chỉ dành cho những ai đã dư giả cuộc sống tiền đồ thôi, còn chúng ta, chị em chúng ta là sinh viên, lên Hà Nội để lập nghiệp, chúng ta luôn có gia đình rồi, vì ba mẹ chúng ta rất tuyệt vời nhưng cũng mãi luôn nghèo ở quê thôi và không thoát ra được suy nghĩ nghèo, nếu thực sự thương gia đình, hãy tập trung rèn rủa, phát triển tâm trí lực để mai này gây dựng cơ nghiệp, đi làm thuê cho tới tự làm chủ, cho tới hợp tác, đầu tư, không có cái nào thành công không đến từ những năm tháng nghèo khó chúng ta tận tình nhiệt thành cố gắng cả, các em có thu nhập tốt, bố mẹ cũng sẽ được giúp đỡ nhiều hơn, các em có hiểu biết giỏi giang, em ún sẽ được các em định hướng, các em tự tin với đời, với cuộc sống, ba mẹ sẽ an tâm hơn, các em tự lập sớm, không xin tiền ba mẹ, một tháng họ giảm được một gánh nặng. 

Ba mẹ tôi làm nông, thu nhập mỗi năm không quá 20 triệu cả mía sắn và lúa, ngày học cấp 3, mỗi tuần tôi chỉ được trợ cấp 5k với gạo và thức ăn của nhà, mỗi lần hết vở, mẹ đi chợ mua cho tôi cũng đồng nghĩa không có tiền mua thức ăn, tôi kể ra không phải kêu khổ với các bạn và thời đó chắc cũng qua rồi, nhưng suy nghĩ của tôi thời đó là: “Ba mẹ tôi sẽ mãi sống cuộc sống như thế này thôi, hơn nửa đời người, tư duy làm giàu, làm kinh tế không có, cứ chắt chiu tằn tiện nhưng thực ra cũng không có nội lực và hiểu biết mà làm, chỉ còn một cách, tôi thoát ly và tìm một hướng đi mới cho gia đình, tôi lên Hà Nội để tìm việc, học đại học, sau này có công việc có lương, rồi mỗi tháng có kiếm được 5, 6 triệu thì một năm cũng hơn ba mẹ tôi làm rồi”( đó là suy nghĩ của tôi khi mà tôi học lớp 11 không có được sự tiếp cận Internet nào, tôi đã nghĩ phải được như vậy. Và đến giờ, khi tôi đã làm việc được nhiều hơn thế, 23 tuổi tôi kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng từ việc dạy học, có tiền mua sắm sửa nhà của cho ba mẹ, có tiền chu cấp hàng tháng cho bố mẹ, ba mẹ tôi có thể mất mùa cũng không lo không có gạo ăn, tôi tốt lên tôi cũng lôi em tôi ra Hà Nội sống và làm việc, bao em ún trong nhà tôi cũng đủ kiến thức để định hướng và chỉ hướng đi cho chúng nó. Đó là cách tôi vì gia đình của mình.

Tôi đã không về quê trong suốt 4 năm đại học chỉ có Tết một lần thôi, và đi luôn vào ngày mùng 4, vì tôi hiểu hoàn cảnh gia đình tôi khác, tôi cũng ít khi gọi điện cho bố mẹ vì tôi nghĩ khi nào có việc quan trọng thì mới gọi và thường lúc gọi là lúc tôi gửi tiền về, tôi muốn một sự quan tâm thực tế vậy cho ba mẹ, mỗi lần gọi điện là mỗi lần báo học bổng hoặc khoe thành tích của tôi với bố mẹ. Tôi muốn dù ba mẹ tôi kém trong việc làm kinh tế, nhưng thế hệ của tôi sẽ đỡ đi phần nào cho bố mẹ, ở tuổi già họ chỉ cần bồng cháu và chăm sóc cây vườn và tự hào về ba chị em chúng tôi. Đứa nào cũng thành đạt, có hiểu biết và biết cách ứng nhân xử thế, lập gia đình biết các vun vén và gìn giữ hạnh phúc, đó mới thực sự là sâu thẳm những điều ba mẹ tôi cần, tôi hiểu điều đó mới khó chứ việc bắt xe khách về quê rồi nói vào tai ba mẹ con nhớ ba mẹ thì điều đó đứa nào chẳng làm được. Ba mẹ có thể họ nói không cần tiền nhưng mà nếu có cũng luôn là tuyệt vời nhất, họ nói là họ có thể lo được nhưng nếu không phải lo thì họ sẽ sống lâu hơn, tôi không bao giờ quên hình ảnh ba tôi vác đá kè móng nhà, người đỏ hây hưa do uống rượu, bụng thì nhăn nheo do cơm không ăn chỉ uống, ba đi làm kiếm tiền nuôi tôi ăn học ngoài Hà Nội này. Bố vất vả như thế và ngoài này tôi được ở phòng trọ đẹp, được ở trong mát, được cầm bút cầm vở tới trường, được gặp bạn bè, được có tiền tiêu mỗi tháng, chẳng phải tôi kêu la chán nản học hành chán việc học. Tôi thực sự thất đức và bất hiếu lắm sao. Bố tôi cũng vì bà nội tôi nghèo quá và bố không được đi học cấp ba, phải ở nhà chạy theo máy cày nhặt sắn cùng mẹ để nuôi đàn em nheo nhóc, vì thế mà bố có cả cuộc đời khổ sở, dù bố tôi học rất giỏi và rất thông minh. Vì được hưởng gen di truyền của bố tôi mà tôi mới thông minh, lanh lợi, lém lỉnh tự mình mở công ty lúc 23 tuổi như thế này, chứng tỏ vì thiếu một trường học tập mà bố tôi phải sống một cuộc đời khổ sở và lao lực như thế. Tôi tự nhủ mình phải học thay phần của bố tôi nữa, tôi muốn sau này khi bố tôi có mất đi, ông cũng luôn mãn nguyện vì có một đứa con gái như tôi, gần một thập kỷ ở Hà Nội vì bố tôi mà tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng cả. Tôi sẽ nói thêm với bạn ở phần chương dưới mục gia đình và động lực.